Ngày tôi trở về từ Châu Phi xa xôi sau 5 năm XKLĐ, mẹ kh;;óc ng;;ất khi thấy tôi dắt cô vợ người nước ngoài về cùng, mãi đến khi ghé vào tai bà thì thầm điều này, mẹ mới đồng ý

Người ta nói: “Kim cương chỉ hình thành trong áp lực, cũng như con người chỉ trưởng thành giữa khổ đau.” Có lẽ đúng. Bởi giữa vùng đất khô cằn tận cùng châu Phi, nơi nắng có thể nung chảy cả đá, có một chàng trai Việt trẻ tuổi đã tìm thấy thứ quý giá hơn mọi viên kim cương trên đời – một trái tim biết yêu và được yêu.

Anh tên là Minh, sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Trung, nơi nắng gió và cát bụi phủ trắng những mùa hè. Tuổi thơ anh gắn liền với ánh đèn dầu leo lét, với những đêm mẹ thức muộn đan áo, và những buổi sáng anh đạp xe đến trường trên con đường đất đỏ. Sau bốn năm Đại học Bách Khoa, Minh tốt nghiệp với tấm bằng kỹ sư loại giỏi, nhưng trong túi chỉ có vài trăm nghìn và ước mơ đổi đời. Cơ hội đến khi anh trúng tuyển vào một công ty khai thác kim cương nhân tạo tại châu Phi. Ngày tiễn con ra sân bay, mẹ anh nắm tay run run: “Đi đâu cũng được, miễn sống tử tế, con nhé.”

Mỏ kim cương ấy thuộc về ông Wilson – một thương nhân người Anh – và được quản lý bởi con gái ông, Clara Wilson, người phụ nữ hơn Minh hai mươi tuổi. Clara nổi tiếng lạnh lùng, quyết đoán, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn mênh mang của người đã đi qua nửa đời người mà chưa từng được yêu thật lòng. Minh, chàng kỹ sư trẻ đến từ phương Đông, siêng năng, ít nói và có đôi mắt sáng trong, khiến cô chú ý từ ngày đầu tiên. Cô quan tâm đến anh, đôi khi là một cái gật đầu, đôi khi là lời dặn “đừng làm việc quá giờ”. Nhưng Minh luôn giữ khoảng cách, không vì ghét, mà vì tự ti. Anh từng nói với bạn cùng phòng: “Người như cô ấy, mình chỉ nên đứng nhìn từ xa.”

Rồi một ngày, trong ca làm việc giữa lòng hầm sâu, Minh ngất xỉu vì sốt rét và kiệt sức. Cơn bão cát ập đến, mọi đường ra đều bị chặn, xe cứu thương không thể tới. Khi ai cũng sợ hãi rút lui, chỉ có Clara ở lại. Suốt hai ngày hai đêm, cô ở bên anh – lau trán, ép thuốc, canh từng hơi thở – dù gió gào bên ngoài như muốn xé rách căn lều tạm. Trong cơn mê man, Minh nghe tiếng cô thì thầm: “Anh chỉ cần sống, tôi không cần gì khác.” Khi tỉnh dậy, anh thấy Clara đã ngủ thiếp đi bên giường, mái tóc rối bời, khuôn mặt hốc hác. Khoảnh khắc ấy, có điều gì đó trong tim anh vỡ òa. Tất cả khoảng cách, tuổi tác, địa vị bỗng trở nên vô nghĩa. Anh chỉ thấy trước mặt mình là một người phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ – người đã cứu anh khỏi cơn sốt, và có lẽ, khỏi cả cuộc đời cũ.

Từ sau biến cố ấy, giữa họ hình thành một sợi dây vô hình. Clara không còn là bà chủ xa cách, mà là người khiến Minh muốn bảo vệ. Họ dần hiểu nhau qua những buổi chiều nơi bãi đá cháy nắng, những đêm gió cát thổi ràn rạt bên ngoài căn phòng nhỏ. Tin đồn lan khắp mỏ. Có người mỉa mai, có người ganh ghét, nhưng họ không bận tâm. Một lần, dưới hoàng hôn đỏ rực, Clara hỏi anh: “Nếu tôi không còn tiền, anh có còn yêu tôi không?” Minh mỉm cười: “Em là kim cương – dù không ánh sáng, vẫn không vỡ.”

Vài tháng sau, ông Wilson qua đời. Clara, sau tang lễ, lặng lẽ đề nghị Minh kết hôn với mình. Cả mỏ kim cương rúng động. Người ta bảo anh tham, kẻ nói cô dại. Nhưng họ không cần ai hiểu. Họ chỉ cần nhau. Đám cưới được tổ chức tại London, giữa ánh đèn sang trọng và những lời xì xào. Clara mang theo của hồi môn là hàng chục triệu USD tiền mặt, cổ phiếu NVIDIA và bất động sản khắp châu Âu, như một cách nói rằng: “Em tin anh, và tin vào hạnh phúc này.”

Trong lễ cưới, mẹ Minh ngồi ở hàng ghế đầu, đôi mắt đỏ hoe. Bà vừa mừng vừa lo – mừng vì con trai mình đã đổi đời, lo vì con dâu hơn tuổi và cuộc sống xa lạ. Nhưng khi Minh nắm tay vợ, ánh mắt anh bình yên đến lạ. Bà bỗng hiểu, có những viên kim cương không nằm dưới lòng đất, mà nằm trong trái tim con người. Pháo hoa rực sáng ngoài trời, Minh khẽ thì thầm bên tai Clara: “Em cứu anh hai lần – một lần khỏi cơn sốt, và một lần khỏi cuộc đời cũ.”

Đêm ấy, giữa vũ điệu ánh sáng, người ta thấy một chàng trai nghèo năm nào giờ mỉm cười hạnh phúc bên người phụ nữ từng cứu mình. Và dù cuộc đời vẫn còn nhiều giông bão, họ biết chắc một điều: tình yêu thật, như kim cương – chịu được áp lực, vượt qua thời gian, và không bao giờ vỡ.